Không đề

Những thôi thúc ẩn sâu trong tôi đã khiến cho từng phím bấm trở nên loạn xạ, chen lấn nhau không theo một quy tắc nào, đôi khi những âm thanh phím bấm như những tiếng bước chân của một đoàn người đang tháo vội, đôi khi lại là những thanh âm hỗn mang trong im lặng, những sự hỗn mang ngự trị trong tâm hồn, thứ tôi vẫn sợ nhất mỗi khi thức giấc giữa đêm.

Nhưng lạ lắm, những sự hỗn mang tạp nham đó lại tác tạo nên những hàng và chữ, có nghĩa, mang lại cảm xúc, ngay ngắn và gọn gàng.

Tôi lại hỏi về thứ văn chương kệch cỡm nửa mùa, nhảm nhí của tôi, cái thứ văn rẻ tiền của một kẻ viết ra những gì mình nghĩ, mà đặt cái thứ văn chương đó vào bất kỳ nền văn học nào cũng là một sự sỉ nhục. Tôi tự hỏi tôi viết vì điều gì, tôi không viết vì tiền, tôi viết bất cần người đọc, cũng như chẳng mấy người sẽ đọc thứ tự tình của tôi.

Tôi viết vì điều gì, tôi không chắc, nhưng từ lâu website tôi là ngôi đền của tôi, như một dạng nhật ký điện tử, nhưng trao chuốt hơn, một sự trao chuốt dành cho một thứ kệch cởm. Có lẽ tôi viết để thỏa mãn cái tôi.

Có lẽ vậy, cái tôi của tôi được thỏa mãn, tôi viết vì tôi muốn viết, tôi viết vì tôi được viết, tôi viết để thỏa mãn riêng mình tôi. Tôi xé toạc những trang ngữ pháp, tôi làm ô uế những quyển từ điển, mọi chuẩn mực đều quay mặt bỏ đi khi nhìn thấy những con chữ hoang dại của tôi.

Tôi tự hỏi vì sao, vì điều gì, thứ gì nằm đằng sau bức màn cái tôi. Có lẽ là một sự khao khát trả lời cho câu hỏi: tôi là ai, tôi sống vì điều gì. Hai câu hỏi triết học, vô cùng dễ dàng cũng vô cùng khó khăn, hai câu hỏi buồn cười nhưng cũng là hai câu hỏi nặng trăm ngàn khối.

Tôi cũng không biết nữa, vì mọi câu trả lời đều nảy sinh ra câu hỏi mới, một hành trình truy cầu đáp án nhưng lại dẫn tới vạn ngàn hành trình khác. Tôi nghĩ về Bùi Giáng, tôi nghĩ về Nguyễn Huy Thiệp. Hai người đi cùng thời đại học của tôi, người năm nhất, người năm ba. Tôi nghĩ về Haruki Murakami.

Cả ba ông không có câu trả lời, cả ba ông không có đáp án. Văn chương Nguyễn Huy Thiệp hạ gục tôi, cảm xúc của Bùi Giáng đưa tôi lạc vào động hư ảo, Haruki đưa tôi vào một thế giới siêu thực của những khoảng không gian tiếng ồn trắng kéo dài trong một căn phòng ảm đạm.

Tôi đang đi đâu, hành trình của tôi đang về đâu, ngay cả việc viết một bài cũng không đến đâu. Bài này không có mở đầu, không có kết thúc, chẳng có bài học, lại càng không giá trị.