viết lúc 2:52 AM

Năm 18 tuổi, mình nghĩ bản thân đã biết hết cuộc đời Năm 20 tuổi, mình nhận ra 20 năm qua mình chỉ học lý thuyết cuộc đời Năm 22 tuổi, mình xé mọi lý thuyết đi và tự câm mồm lại Năm nay mình 24, mình lại thấy người lớn thật đúng khi dạy mình những lý thuyết cuộc đời: vượt qua thất bại, nỗ lực vươn lên, tự tin, trách nhiệm… Và giờ mình dành phần còn lại của cuộc đời để trải nghiệm mọi điều đó. Năm 26 tuổi, (đang chờ viết tiếp) “Tơi tả trong huy hoàng” là cụm từ dành cho nửa đầu năm nay của mình.  mình nhận ra, mình đã quen với những tả và tơi trong cuộc sống. thậm chí những gì mình trải qua còn không quá tệ nếu so với những gì mà người ta ngoài kia đang chịu đựng những thời khắc đau khổ, cả thể chất và tâm thần, xây nên bản lĩnh của một người đàn ông. Mình cho bản thân thỏa sức bầm dập trong những cơn đau mà cuộc sống đem lại. Vì sợ nhất là cuộc đời lúc nào cũng đúng, lúc nào cũng đi lên, chẳng biết rơi khi nào, mà lên càng cao thì rơi càng đau những tháng ngày này mình quay về nội tâm, mình đo lòng mình sông sâu biển rộng, nhìn đâu cũng thấy loser lỗi lầm. Điều đó càng thôi thúc mình tìm cách sửa chữa, như…