Ai đổ dung nham vào mặt trời

Tôi ngồi trên cầu vượt, gió thổi mạnh. Tôi nghe Chuyến Tàu Xanh của Bluemato. Bọn học sinh đang thả diều, tôi nhớ thời học sinh. Gió thổi mạnh, tôi biết những ngày xưa chỉ còn trên cánh loài chim đang về tổ. Gió vẫn thổi mạnh, mênh mông biển trời, mênh mông lòng tôi, trời rộng, mây dài, lòng tôi thênh thang, mây bay xám xanh.

Khi không khí nóng lên là tôi cũng biết mùa xuân đang viết vội vài dòng cuối. Điệu ghi-ta của người lãng tử Khoảng Hạ ngân nga, gió còn thổi mạnh. Những cánh diều dạt trong gió, những cánh chim nghiêng nghiêng phập phồng trong gió, tôi phấp phơi trong đời, gió lồng lộng.

Đằng xa mây đen, nhưng không mưa. Tôi nghĩ hạ chưa đến nên mây đen chỉ dám làm màu. Mà cũng đúng thôi, khi người khổng lồ còn đổ đầy dung nham vào mặt trời mỗi chiều: mây đen mưa bạc có dám sổ sàng?

Chiều xuân hôm qua tôi ngồi bên bờ kênh, kênh nằm bên tôi, nhưng hôm qua không có gió. Cảnh miền quê vẫn healing(*) tôi, dù đôi khi tôi ghét ruộng đồng, cạnh những ngày tôi yêu ruộng đồng. Chiều tàn xuân, những bài hát của thời gian đã mất lại ngân, ai đó đã mở rương thời gian, vứt ký ức tôi bừa bãi, mặc cho tôi đi lụm vào.

Hôm qua, hôm nay trăng lên, mây hồng, người khổng lồ đã đem bóng đèn mặt trời đi cất giấu trong miền mây. Gió đã ngưng thổi, tôi cũng về.

____________

Chú thích

(*) Healing : Hồi phục – ở bài viết này, Healing mang nghĩa hồi phục tâm hồn