Tôi và Tự Nhiên

Ở ruộng. Vậy là, có lẽ đã nhiều năm thân thương về lại ruộng đồng, tự lớp Mười Hai tôi đã thương yêu ruộng đồng, những ngày năm Một tôi đau tôi vỡ tôi nứt tan tành – ruộng đồng xa xanh an ủi tôi. Những ngày năm Hai buồn đau – theo những vòng bánh xe quay đều quay đều. Những ngày năm Ba đạp xe quanh những miền quê đầy nắng, mà, tôi cả ngày chỉ đợi đến phút giây đó để về với ruộng xanh nắng vàng.

Thời gian trôi, tôi băng qua ruộng đồng viễn xứ – bằng hàng ngàn dấu chân ngựa sắt rầm rập vó ngựa giữa đêm Donna Donna miền Trung sao Bắc Đẩu. Thời gian trôi, tôi bay cao hơn những cánh chim trời. Tôi về lại cố hương, dù gọi là “cố” nhưng chẳng xa lắc xa lơ như cách người ta gọi cha của ông mình. Tôi lại lan man như ngày xưa nữa rồi.

Thời đớn đau cũ đã – đang qua, bốn năm như quyển album đóng chặt trăm trang ảnh. Cảm xúc vô vàn cần ghi ra kẻo một mai gió bụi thời gian xóa mờ đi tất cả.

Mặt trời đã tắt sau mấy vờn mây, nhưng mặt trời rồi sẽ lại mọc, như tôi rồi sẽ về lại ruộng đồng. Nhạc Trời Còn Làm Mưa của Võ Lê Vy vẫn vang, rồi Bến Vắng đang phát, như ruộng đồng đã kết nối được với lòng tôi. Trong tôi có ruộng đồng, trong ruộng đồng có tôi, cả hai có một mối quan hệ hữu cơ lặp vô cùng – giữa thế giới hỗn loạn sau thời hỗn mang của hồng hoang vũ trụ.

Tôi sẽ viết mỗi ngày, trở lại, và sự viết vượt khỏi định khuôn nỗi buồn.

Gió dịu dàng thổi qua tôi, tôi như đứa con trong lòng tự nhiên, tôi trở về bản nguyên của giống loài phụ thuộc vào tự nhiên. Tôi không thể sống thiếu tự nhiên. Những tuyệt vời dịu yên nhất vẫn là những điều của tự nhiên.

Rồi một ngày tôi sẽ chẳng còn nhớ bóng trăng, con thuyền chìm trong dòng nước lặng, tôi quên màu ruộng của hôm nay, tôi bỏ quên những ký ức về cơn gió đã ấp ôm tôi. Nhưng tôi biết – ngay giây phút này – giữa tự nhiên – cả tôi và tự nhiên đã là một. Mặc cho vạn dặm dài gió bụi đợi tôi ngoài kia. Dù cho tuổi đời có lấp che đi tuổi tôi, dù cho năm trăm năm nữa, sẽ chẳng ai có thể trải qua những bình yên nguyên bản như tôi đang trải qua.

Bởi tôi biết ngay lúc này, mọi thứ quanh tôi: mặt trăng, ngọn cây, con thuyền, ruộng lúa, gió, cây, cỏ, màu bầu trời và những giai điệu nao lòng của Đôi Bờ – thuộc về tôi, tất cả thuộc về tôi, tôi như đứa bé con ích kỷ ấm ôm món quà – tự nhiên – hiện tại của mình. Cảm ơn tôi còn sống để xúc động trước thiên nhiên giản dị này.

2023-02-02

Toi-Va-Tu-Nhien-Phuongthengoc
2023-01-26