Đã bao nhiêu cây số trôi qua, tôi không biết, tôi đã vượt qua vạn ngôi nhà, tôi băng qua vạn đường, tàu tôi xình xịch băng ngang qua những giấc mơ của những em bé Việt Nam dưới mái nhà ấu thơ đang say ngủ, liệu ai biết có người lữ hành đang trên hành trình của mình, nghĩ về những người mà anh đang đi ngang qua.
Mỗi khúc đường tôi qua, kẻ tôi tham lam lại cố gắng vớt chút ký ức về những ngôi nhà miền Trung tháng Bảy, tôi lấy chút ký ức về hàng cây, tôi lấy chút ký ức về những con sông, cây cầu, hòn đá.
Tôi băng băng trên những cánh đồng trải dài vô tận khi ra khỏi Huế để đến Gio Linh, hai bên tôi là những cánh đồng trải thảm tận trời, có lẽ đâu đó có một cô cậu bé bằng tuổi tôi 15 năm trước, có lẽ đâu đó có một thanh niên như tôi đang nhìn vẻ đẹp của ngày đang tắt.
Miền Trung luôn đặc biệt trong tôi, trong trí tưởng tượng của tôi, miền Trung là cát và biển, xa xa là những đồi và núi. Quê tôi không có biển, núi cũng chỉ có một, mỗi lần đi miền Trung, trong tôi lại có một niềm háo hức như đứa trẻ tôi lần đầu thấy biển. Miền Trung càng đặc biệt hơn khi đó là quê người tôi yêu, và đó là vùng đất của những sự thưa thớt, như dành cho những kẻ thích độc hành.
Đêm tàu hỏa, tôi nhìn ra cửa sổ tối đen, những bóng hình bị kéo dãn về phía sau. Tôi nhìn lên trời cao, một ngôi sao cũng nhìn tôi. Có lẽ đâu đó trên cùng điểm thời gian hoặc trễ hơn 100 200 500 năm cũng (đã) có người đang nhìn lên ngôi sao như tôi. Tôi không biết đó là vì sao gì, thuộc chòm sao nào, tôi cũng chẳng biết “nhìn sao đoán hướng” như thủy thủ. Nhưng tôi biết đêm nay sao là người bạn đồng hành của tôi.
Giai điệu Donna Donna, tôi cố ý bật, bài hát trong album dành riêng để tưởng nhớ tôi bé con những đêm ngồi xe khách đi miền Trung. Giai điệu Donna Donna, tôi đã một thời tìm mọi bản tiếng Việt, giai điệu Donna Donna, tôi tiếc thương tuổi thơ tôi từ khi tôi bé thơ, Donna Donna, một bài hát yêu thương, Donna Donna Donna Donna… những giai điệu để tôi chìm vào chiếc chăn tuổi thơ đã từng.
Donna Donna Donna, khúc ca đưa tôi trở về làm chú bê con như thuở nhỏ. Donna Donna Do Na Do…, những âm thanh theo tôi và tàu tôi băng qua những ngôi nhà, những hàng cây, những cột đèn, giữa những ngày tháng Bảy miền Trung.
Donna Donna, tôi nhìn vào những con đường hun hút, Donna Donna, lời ca bay cao hơn những làn khói trắng, Donna Donna, bài hát của tôi như gió bay trên những cành cây giữa đêm không xào xạc. Donna Donna, bài hát của tôi thoảng qua những em bé được cha chở về nhà trong đêm miền Trung, Donna Donna, bài hát của tôi vang lên trong giấc mơ của những em bé đang ngủ cùng mẹ trong đêm miền Trung.
Liệu có ai đang nghĩ đến một người lữ hành đang nghĩ về những người ngủ say trên giường, trong nhà. Tôi không biết, nhưng tôi sẽ nghĩ đến họ. Tàu cứ băng băng, xịch xịch tu tu vẫn vang đâu đó. Xịch xịch tu tu… Donna Donna Donna Donna… xịch xịch tu tu… Donna Donna Donna Do… tôi đang đi theo tiếng gọi con tim, xịch xịch tu tu… Donna Donna Do Na Do… xịch xịch tu tu…
Rồi một ngày, những em bé lớn lên trong bầu trời miền Trung sẽ được đi đến những miền đất mới, những phồn hoa và con người mới, nhưng tôi hi vọng những em bé đã lớn lên dưới bầu trời miền Trung đó sẽ mãi thương yêu quê nhà mình. Những xứ sở khó khăn nhưng đẹp vô ngần.