Những ngày của anh
Những ngày này anh muốn làm cái gì đó, như viết tiếp truyện ngắn còn dở, như soạn những thư cho em tôi không bao giờ gửi, hay hoàn thành một bản Harmonica nào đó.
Anh ngồi, viết những mẩu giấy nhỏ
Chưa bao giờ em biết
Vì anh chẳng gửi đi (1)
Nhiều ngày qua anh thường đạp xe đi chơi, anh gặp các bạn của anh, bọn nhà thơ, họa sĩ để ôn lại chuyện phổ thông hay đi chụp chút ảnh cùng họ. Những lần đi chơi là anh đang bù lại cho những tháng ngày anh không thuộc về.
Em biết không, một lúc nào đó, anh sẽ đi. Anh đi đến nơi không ai biết anh. Một Bắc Trung Bộ, một Bắc Bộ. Anh sẽ đi, là anh tìm mình của những ngày thơ, anh tìm mình trong những cơn mưa rào thị trấn, cũng là tìm những hình hài đã mất trên dòng chảy tuyến tính của thời gian. Chuyến đi của anh chưa có ngày về, có thể là 2 ngày, là 5 ngày 10 ngày, là một tháng hai năm, là ba năm và mãi mãi. Anh sẽ đi đâu đó, một ngõ nào đó, một sân rộng đầy hoa giấy nào đó.
Tìm anh, là anh thụ động tìm em. Anh tìm lại những xúc cảm khi thích ai đó. Anh sẽ viết, anh viết về những điều dễ thương, anh viết về sổ ghi thơ đã trao tay cô bạn anh ngày bé, là anh viết về những bút, những giấy, những kẹo, những kẹp tóc còn mùi thơm dầu gội và những chi chít trái tim có hai chiếc tên nhỏ. Thật buồn khi điều anh viết cho em lại có bóng hình những bạn gái của anh nhỉ. Nhưng em hãy an vì trong anh chỉ có trong sáng duy nhất một tôn trọng lặng yên dành cho những người bạn đó, là tôn trọng của người và người, là tôn trọng của hiện tại cho quá khứ, là tôn trọng những kỷ niệm ngày xanh. Là những rèn dũa tình cảm để không nhạt nhẽo, hỏi: Em Ăn Sáng Chưa? Mỗi ngày.
Dù giờ anh vẫn thế.
Nhiều ngày qua anh thích nhìn bầu trời đầy sao, mắt anh không tốt nhưng vẫn thấy được những ông sao khi tỏ khi mờ. Giữa một khoảng không lạnh lẽo, là một vì sao sáng dù cho chúng đã chết tự rất lâu rồi. Nhìn bầu trời đầy sao cũng là cách anh được ở cùng em, vì biết đâu em cũng đang ngắm những thứ lấp lánh ở một nơi nào đó, em nhỉ?
Nhiều năm qua anh tích trữ những thứ thương yêu, là sổ thơ ca, là những tranh anh từng vẽ, là bài hát anh từng cất lên, là tập, là vở, là anh 15, là anh 16, và anh 17 cũng là anh 18. Mọi thời gian đều bị khóa chặt khi anh đóng rương. Đất quê anh bán hết rồi, vườn cây chặt hết rồi, chó nhà anh mất hết rồi. Chỉ có rương anh là vĩnh cửu, là pháo đài bất khả xâm phạm. Rương anh là nước xả vải của một nhà trong hẻm vô tình thoảng vào mũi để phá vỡ con đập Quên Lãng mà xộc những dòng sông ký ức chảy tràn vào buồng phổi lạnh.
Những ngày anh sẽ gặp em
Một ngày anh gặp em, anh mong sẽ là một hồ Hà Nội nào đó rét mướt sớm tinh mơ của những ngày cận Tết, anh mong đó là anh của những ngày đã qua, anh sẽ ngồi ghế đá cạnh em cùng nhìn thấp thoáng xa xa, là anh mua que kem Tràng Tiền sưởi ấm những ngày lạnh, là anh mong những rạp phim vắng người khi ấy, anh mong những quán nước hẻm nhỏ thật nhiều hoa giấy rơi và nhất là có nắng lúc 8 giờ. Nắng 8 giờ thì đẹp em nhỉ, không quá yếu để bị sương dập, cũng không quá mạnh để làm em đau.
Hôm ấy anh sẽ chụp cho em một tấm ảnh phim, nhét vào tay em một viên kẹo ngọt, sưởi vào lưng em khăn choàng ngực ấm. Là tay anh đưa tay em đi những con đường đẹp và cổ của Hà Nội, là anh nghịch vào tóc em một vài bông hoa giấy, là anh đợi khẩu hình thương yêu khi em cười, là anh chờ giọng nói thân thương của em cất lên vài tiếng thương yêu, em nhỉ? Thật lạ.
Bãi bồi xanh mướt ngô non là khuôn mặt em.
Nổi giữa dòng sông tóc.
Bãi bồi ngủ trong lòng anh.
Dòng sông tóc em cũng đổ về lòng anh dịu dàng cửa biển(3)
Bài viết này anh gửi cho em, một người nào đó anh chưa gặp, sẽ cùng anh trong những ngày nào đó phía xa kia.
Và, Anh sẽ vẽ em
Bằng những vô hình rực rỡ(4)
(1): Trích các câu hát của Lại Một Bài Tình Ca Nữa – Gạt Tàn Đầy.
(2): Trích các câu hát của Bụi Hoa Giấy – Trang.
(3): Trích thơ Có Một Dòng Sông – Đinh Vũ Hoàng Nguyên.
(4): Biến thể từ các câu thơ trong bài Tôi Vẽ – Phan Vũ.