Cuối năm, ngay lúc này, tôi chuẩn bị bị bịnh, có lẽ vì hồi trưa tôi ngồi phòng lạnh 24 độ, và đi ra ngoài 34 độ, mấy bữa nay đi dạy tôi cũng tiếp xúc với mấy em bị cảm, tôi cũng vừa từ xứ lạnh trở về. Mọi điều kiện thật lý tưởng cho một người có đề kháng yếu như tôi. Một vài năm qua, tôi nhận ra mình không biết gì cả, mình dốt và đần, mình dành 20 năm cuộc đời để học mớ lý thuyết, nào là Thành công, Thất bại, nào là Chăm chỉ, Nỗ lực, nào là Vượt qua khó khăn, Vượt lên nghịch cảnh… mọi lời lẽ thật kêu, y chang một kẻ đang kêu gọi người ta đi theo mình. Rồi khi cơn ngộ nhận đi qua, tôi nhận ra thực tế thật tàn và khốc, mỗi lần được trải nghiệm từng khó khăn, cái mà tôi có thể đưa ra một trăm câu châm ngôn để vỗ về, là một lần xác thân như xát muối. Ngày càng ngày, câu châm ngôn duy nhất còn lại của tôi là: thấy sao được thì làm. Ngày càng thêm ngày, tôi nghĩ mình nên câm họng lại, vì mọi câu châm ngôn, khi đọc xong là để quên đi. Tôi lục trong đống giấy vụn ký ức, là một tôi-lớp-9 nghe vài video self-help, đọc vài quyển sách self-help, đi kể lể cho chị tôi-đi-làm-được-10-năm nghe về việc phải đối mặt…
Thẻ: Suy nghĩ
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ dạy ai, ít nhất cho đến trước khi tôi bị chị đuổi khỏi nhà ở Saigon, tận 2 lần, vì sống như một đứa chán đời bất cần. Và đương nhiên khi bị đẩy tới đường cùng thì bản năng người ta trỗi dậy, tôi tìm cách để tôi nuôi sống tôi, và cũng may mắn khi những thầy cô tôi là những người giúp tôi trên quãng đường sỏi mòn đó. Vì vậy mà tôi thấy cái thứ mạt hạng như tôi chẳng qua ăn may thời thế, được người ta giúp đỡ, chứ cũng không phải loại giỏi dang gì. Thậm chí những tháng đầu đi dạy tôi còn chẳng nghĩ mình sẽ dạy đến tận bây giờ. Nhưng lạ là, tôi không chọn sư phạm vì sư phạm, tôi chọn sư phạm vì tiền học ít, nhưng sư phạm không chọn tôi vì tôi đáng thương, sư phạm chọn tôi vì sư phạm. Các bạn sinh viên của tôi gọi tôi bằng “thầy”, dù cái thứ như tôi chẳng đáng nửa chữ. Một thời gian khổ đau đại học, tôi cũng tìm rượu bia và thuốc lá. Khi tôi còn sống ở một khu ổ chuột quận 10, tôi và ba người bạn chia nhau điếu Jet, leo nóc nhà trọ, hút thuốc, ngắm nhìn bầu trời đen, tiếng ngói kêu lên theo tiếng bước chân chúng tôi đạp, cuộc đời lúc đó đen như bầu trời, phía dưới là cống…
đôi khi lại là những thanh âm hỗn mang trong im lặng, những sự hỗn mang…
Tôi viết vội những dòng này, như một người đang bị sóng đánh giữa biển khơi…
Và những áng mây đang trôi ngoài cửa sổ, như những khói sương…
ôi ngồi một ngày không rõ thứ sáu hay chủ nhật. Bên kia cửa sổ tôi xanh, có sáu cây bàng rụng lá…
Mấy tiếng đàn trầm nặng vùi vào lòng ngực tối của tôi, giọng của Thái Trinh là một làn ký ức dạt dào…
Giữa không gian triển lãm White Blank, khối vật chất này như có linh tính, tự thân vận động hoặc đang chịu…