Ghi chép từ vài tuần trước
Vậy là hơn 1 tuần kể từ lúc mình xuống tận đáy, và vậy là một đợt sóng ngầm nữa đến và đi. Mình đứng nhìn mọi thứ, và dao động theo những gì đã đến, để tránh bị bẻ gãy.
Mình banh xác, nhưng thật may vì cơn bão đến, để mình biết mình mỏng manh đến đâu, biết lòng mình dài rộng nông sâu.
Giờ mình lại đi thu dọn đống hỗn độn mình tạo ra.
1 giờ 40 đêm, lẽ ra mình phải ngủ để làm ca 7 giờ sáng. nhưng lại một điếu nữa, như một tri kỷ trong đêm sâu, không có gạc tàn, cũng ko cần gạc tàn, vì mình là một cái gạc tàn.
Tiếng máy lạnh è è đống phân dơi trước sân, một người nào đó đang làm việc ở phòng đối diện. Mình nghe Ronboogz, khói thuốc, hôi, và một nội tâm bầm dập, nhưng sẽ hồi phục
Cảm ơn cuộc đời vì những giây phút này, despair. nhưng đã vượt qua, ít nhất là theo góc nhìn hiện tại.
Lần cuối hút, mình không nhớ, có lẽ là 2 3 năm trước, mình vẫn không ưa nổi cái thứ hôi hám này. Nhưng nó và rượu bia là thứ tốt nhất rồi. Lâu lâu đời hành cho ra bã, thì mình chơi tới bến, có lẽ vì vậy mà người ta nói mình Ngông
Năm nay dù đã tìm về nơi an trú, nhưng vẫn không tránh khỏi vỡ, vỡ tan nát, tan tành, tanh bành. Cái sự vỡ nó ko hiển diện, nó ẩn chìm vào trong từng vein và truyền khắp cơ thể mình.
Có lẽ đây là những gì mà người ta đối mặt trong đời, và những người đàn ông cần phải đối mặt.
Một giờ sáng, ngày 28 tháng 6
Tròn hai tháng kể từ ngày tôi trải qua những đau khổ thể xác và tinh thần, thật trùng hợp khi những cơn đau lại vô tình quay lại, ngay lúc này đây, ở một mức độ nhẹ hơn.
Tôi đang ngồi ở một quán cà phê xuyên đêm, lân đầu tôi qua đây, thật lạ khi có rất nhiều người trẻ cũng ở đây, giờ là một giờ sáng. Những người trẻ này là sinh viên, tôi già hơn họ, một hai ba bốn tuổi. Ngày tôi bằng tuổi họ, tôi cũng từng làm những gì họ đang làm.
Tôi ngồi một mình như mọi khi, để xây lại cái tôn nghiêm trật tự trong đầu tôi. Tôi tin rằng, trước khi tôi làm cái gì đó, bất kể to tát hay lớn lao, trước hết mọi thứ phải gọn gàng, chỉn chu và sạch sẽ, bắt đầu từ giường tôi ngủ, bàn tôi làm việc, quần áo tôi mặc. Sự chỉn chu tạo cho tôi một cảm giác an toàn và sẵn sàng dấn thân. Sự xuề xòa dễ dãi là bước đầu tới một cuộc đời bất mãn.
Trước đây tôi sống tối giản, sau đó lại tối đa vì tôi cho rằng muốn đi xa thì phải chuẩn bị kỹ. Nhưng càng đi xa hơn, tôi càng thấy phải giảm đi những thứ rườm rà. Có lẽ thứ tiếp theo tôi sắp xếp sẽ chính là phong cách viết tự do của tôi, nó là một thứ vô kỷ luật. Sự bộc phát, cảm tính, vô kỷ luật sẽ khó đưa tôi đến đâu.
Mấy hôm nay tôi đọc lại sách, Tư Duy Dã Tràng, Atomic Habit. Những quyển sách thay đổi nhiều suy nghĩ của tôi. Càng đọc tôi càng thấy tôi không biết gì, càng đọc tôi càng áp dụng được nhiều thứ vào cuộc đời tôi, tôi dần chấp nhận việc bỏ 300 500 ngàn để mua một quyển sách, vì số tiền đó khiến tôi chọn sách cẩn thận, và giá trị quyển sách đó chắc chắn lớn hơn số tiền tôi bỏ ra.
Đúng là nghịch lý, khi sài máy đọc sách, tôi có hàng trăm quyển sách mà không tốn bao nhiêu tiền, nhưng tôi chẳng đọc được bao nhiêu quyển. Nhưng khi bỏ tiền mua sách, tôi lại đọc ngấu nghiến từng quyển một.
Những đợt depression tôi gặp đã kéo dài từ đầu năm đến nay, nghĩa là tôi có thể tự hào anniversary 6 tháng với nó. Tôi nhận ra tất cả những gì một người đang get depressed có thể làm như bước ra ngoài, giao tiếp nhiều người, ăn uống, tập thể thao cũng chỉ giảm 20-30% mức độ của depression. Cho nên ngủ có lẽ là giải pháp tốt nhất.
Buồn ngủ quá, tôi về đây.
Bài này hay quá, như mình sống lại những đêm 2017.