Cuối năm, ngay lúc này, tôi chuẩn bị bị bịnh, có lẽ vì hồi trưa tôi ngồi phòng lạnh 24 độ, và đi ra ngoài 34 độ, mấy bữa nay đi dạy tôi cũng tiếp xúc với mấy em bị cảm, tôi cũng vừa từ xứ lạnh trở về. Mọi điều kiện thật lý tưởng cho một người có đề kháng yếu như tôi. Một vài năm qua, tôi nhận ra mình không biết gì cả, mình dốt và đần, mình dành 20 năm cuộc đời để học mớ lý thuyết, nào là Thành công, Thất bại, nào là Chăm chỉ, Nỗ lực, nào là Vượt qua khó khăn, Vượt lên nghịch cảnh… mọi lời lẽ thật kêu, y chang một kẻ đang kêu gọi người ta đi theo mình. Rồi khi cơn ngộ nhận đi qua, tôi nhận ra thực tế thật tàn và khốc, mỗi lần được trải nghiệm từng khó khăn, cái mà tôi có thể đưa ra một trăm câu châm ngôn để vỗ về, là một lần xác thân như xát muối. Ngày càng ngày, câu châm ngôn duy nhất còn lại của tôi là: thấy sao được thì làm. Ngày càng thêm ngày, tôi nghĩ mình nên câm họng lại, vì mọi câu châm ngôn, khi đọc xong là để quên đi. Tôi lục trong đống giấy vụn ký ức, là một tôi-lớp-9 nghe vài video self-help, đọc vài quyển sách self-help, đi kể lể cho chị tôi-đi-làm-được-10-năm nghe về việc phải đối mặt…