Em, Em có biết trên bầu trời kia có bao vì tinh tú không? Có lẽ em và tôi chẳng biết được trong bao la kia có bao nhiêu sự kỳ vĩ của tạo hóa mà con người thì chỉ mới đặt bút viết nên những con chữ đầu tiên cho quyển sách mang tên “Vũ trụ”.
Vũ trụ bao la làm cho người mơ mộng sẵn sàng dâng tặng đôi mắt của mình cho khoảng trời chốc chốc lại lấp lánh ấy. Người ta nói màu đen là một màu buồn và u tối, như người ta vẫn dùng những tính từ “tối đen”, “tối tăm” để diễn tả những thứ tiêu cực. Nhưng màu đen vũ trụ của em và của tôi lại khác, nó đen một màu đen trí tuệ, thông thái như những hiền triết Hy Lạp, La Mã ngày xưa.
Màu đen của bầu trời thì nhiều khi trăng sao, đôi khi đậm đặc, lúc thì đầy giọt mưa. Nhưng màu đen của vũ trụ lại luôn được điểm xuyết bởi những vì tinh tú lấp lấp lánh. Em có thích ngắm nhìn màu đen huyền bí ấy chứ?
Riêng tôi thì thích lắm, nhưng những ngày cuối năm, nhìn lên bầu trời kia tôi chẳng thấy gì nhiều ngoài một màu đen lạ lẫm, có lẽ tôi sẽ chờ khi tháng ba tháng tư đến, bởi khi ấy tôi sẽ lại thấy được trăng sao trên vũ trụ của tôi.
Người ta sống ở những nơi khác nhau thì cảnh núi đồi lại khác nhau, họ gặp những người khác nhau và có những câu chuyện khác nhau. Nhưng điểm chung vĩnh hằng của loài người, của em, của tôi – đó là chúng ta đang cùng được sống trong vòng tay bao la của vũ trụ.
Bầu trời của chúng ta nhiều khi khác nhau lắm chứ, tôi lấy ví dụ nhé: Nếu bầu trời bên này của tôi đang mưa, thì bầu trời của em có khi là nắng; bầu trời của tôi lắm mây mù, có lẽ bầu trời bên em thì lại mát lành. Nhưng vũ trụ thì luôn luôn đồng nhất ở nơi em và nơi tôi. Vũ trụ xa lạ lắm mà lại gần gũi lắm, vũ trụ ôm lấy đôi ta như vòng tay một người ông đang ôm lấy những đứa cháu nhỏ. Vũ trụ của tôi và của em không còn trẻ nhưng nó chẳng bao giờ già – chúng ta và những thế hệ con cháu chúng ta sẽ bắt đầu và kết thúc như những chuỗi mắt xích nối tiếp nhau, chỉ có duy nhất vũ trụ vẫn là vũ trụ, mãi ở đó và mở dần về vô tận.
Dù thứ ánh sáng le lói em thấy trên bầu trời mỗi đêm chỉ là hình ảnh của một ngôi sao đã chết, nhưng bằng cách nào đó, người ta đã tưởng tượng và liên kết những “cái chết” lại với nhau để tạo nên những chòm sao hộ mệnh cho loài người nhỏ bé.
Nếu tôi là một ngôi sao nhỏ trên bầu trời, tôi hẳn sẽ bất ngờ khi biết ở một hành tinh xinh đẹp kia lại có đám người đang lúc nhúc sinh sống và họ đang tưởng tượng tôi và những ngôi sao hàng xóm của tôi là những vị thần hộ mệnh. Có lẽ lúc đó tôi sẽ “Ồ”, “Quao” hệt như cách người ta “Ồ”, “Quao” mỗi khi các phi hành gia mang những điều mới lạ từ vũ trụ về. Nhưng em hãy hi vọng tôi không “Ồ” ra thiên thạch hay “Quao” ra bão mặt trời vào hành tinh xinh đẹp của bọn mình nhé.
Em có biết chòm sao nào là thần hộ mệnh của mình không?
Đã bao giờ em nhìn thấy sao băng rồi em ước một điều gì đó. Nhưng lại nhận ra đó là sao chổi không?
Được nhìn thấy sao băng thì may mắn lắm. Tôi và một người bạn đã từng thấy sao băng, nhưng chỉ khi nó xẹt mất rồi thì tôi và người bạn mới hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Người ta bảo điều ước sẽ thành hiện thực nếu có sao băng làm chứng.
Nhưng tôi lại nghĩ, chỉ cần nhìn thấy sao băng thì cũng may mắn rồi, may mắn như chúng ta đang sở hữu đôi mắt để nhìn qua bầu trời, có được lá phổi để hít tràn những làn khí mát lành của buổi đêm ngước lên vũ trụ. Cả việc sinh ra và thấy những điều đẹp đẽ cũng đã là một sự may mắn lớn. Nhiều khi chúng ta được đắm mình trong những điều giản dị cũng là hạnh phúc, em có nghĩ như tôi không?
Nhưng có lẽ em chẳng cần sao băng nếu trong em có một niềm tin lớn vào điều ước của em.
Tôi trèo lên ngọn đồi xa
Băng qua sông cạn, vượt rừng tối đen,
Tôi đi xuyên những màn đêm
Băng qua núi đá, ngược về non cao,
Đến nơi thung lũng lao xao
Gió về gió hát, mây mù mất tăm.
Ngước lên vũ trụ lặng câm
Mắt tôi phản rọi mọi hình phía xa:
Sao kia dù ở rất xa
Mà sao giờ đã lạc vào mắt đen;
Sao kia lại ở góc đây
Mà sao sao đã gọn nằm con ngươi.
Ngắm nhìn vũ trụ đêm khuya
Tôi như về lại cội nguồn cổ xưa:
Big-bang, ly – hợp – hợp – ly
Những hành tinh lạ sinh rồi lại tan,
Vạn ngàn cây số mở toang
Vũ trụ như thể tiến về viễn phương.
Sao Mai, Bắc Đẩu, sao Hôm
Ánh sao chiếu rọi xuyên vào thinh không,
Trên trang vũ trụ màu đen
Sao như đá quý sáng màu kim cương.
Những khi nhìn lại cố hương
Tôi đây, sao đó, vô vạn điểm chung:
Đều là thực thể cô đơn
Sống trong vũ trụ, dạt về nơi đâu?
Mấy khi đời có bể dâu
Sao kia vẫn sáng, tôi thì lặng im,
Sao kia mãi vẫn là sao
Tôi đây sinh tử một lần rồi thôi.
Rồi khi thân xác rã tan
Phân tử tan biến vào trời thế gian,
Rồi tôi lại được quá giang
Chuyến đi với gió về miền cố hương
Bay theo những cánh chim trời
Bay qua mây trắng, bay vào khoảng không.
Nhưng thôi nghĩ ngợi làm chi?
Cứ rằng sống thật những ngày tháng nay:
Đi xuyên qua những bão giông,
Đặt tên cho những con đường phía xa,
Vượt trên con sóng biển sâu,
Đứng từ phương Bắc, nhìn về phương Nam,
Ngược lên những núi trùng cao,
Chạy về những chốn biên thùy xa xôi.
Sống trọn từng phút từng hồi
Nhà cao cửa rộng cũng bằng trăm năm,
Sống cho một sống bằng ba
Sống không hối tiếc lúc mình rời đi.
Đêm tháng 12.